Nụ hôn và cái nắm tay

Một ngày nào đó

Cái nào sẽ quan trọng hơn?

Với mình, mười nụ hôn lặng lẽ chẳng được như cái nắm tay giữa phố đông. Việc nắm tay như cách mình bảo vệ người mình thương, minh chứng sẽ ở cạnh nhau lúc khó khăn hay cả lúc bình thường, đặc biệt là kí hiệu yêu nhau cho người ngoài dễ nhận biết và ngưỡng mộ =)). Và như việc mình thấy lòng mình bình yên ra sao khi trong tay họ, mặc kệ ngoài kia sóng gió thế nào, thị phi ra sao.

Mình có hẹn với Anh vào một tối Đà Lạt ở một quán bar trên đường Bùi Thị Xuân. Bốn tháng sau chia tay, người có thể xem là ngắn quá có gì để mà nói nhưng với mình nó là hơn 100 ngày chạy trốn :), 100 ngày dối lừa là đã hết yêu thương một người và 100 ngày mệt đầu bởi rất nhớ một người nhưng lại cố giả vờ là đang vui vẻ hớn hở, 100 tự ti vì ngỡ người ta đã đối xử tệ với mình nhưng lại chẳng hay là mình đã khiến họ tệ ra sao. Ngẫm lại vẫn thấy mình tệ quá Anh ạ.

Mình có thói quen cho tay vào túi áo người yêu khi đi trên đường vì ở đó có thể chạm vào những góc nhỏ rất riêng của họ như là nơi Anh hay cất gói ba số của mình, nơi để cái hộp quẹt hoặc thỉnh thoảng là gom quăng giúp Anh mớ giấy rác trong túi. Và tay mình tất nhiên sẽ được lọt thỏm vào tay người yêu trong túi áo khi trời lạnh.

Mình nhớ hoài câu Anh nói bữa tiễn nhau “Anh không quên việc phải đội nón cho em và giữ em an toàn” và sau đó khi tay mình theo thói quen bỏ vào túi và ôm anh như bao lần là câu “Cho anh để tay vào túi nhen. Nay trời lạnh”. Haha. Thế là tay mình trong tay anh được cả một đoạn đường Đà Lạt :3