Đường về nhà..

Bến xe liên tỉnh Đà Lạt chiều 31.08

Lần đầu mình rời Đà Lạt mà lòng buồn vậy. Chuyến đi lần này quá nhiều cảm xúc và kỉ niệm với cô nhóc như mình. Mình nhớ Khoa, nhớ bé Bình, anh Nhã, Chó, chị Mí, Đức và đám bạn chuyên hút cần của nó, nhóc Thành với tiệm xăm màu tím và cả đám bạn cũ mấy năm rồi chưa gặp của mình. Ở 20 ngày mà gặp gần 20 người, nghe được biết bao câu chuyện tình yêu dễ thương. Cảm ơn vì Đà Lạt lúc nào cũng dành tặng cho mình bao điều dễ thương như vậy.

Ngày đầu mình lên, Đà Lạt đón ngày nắng đầu tiên sau một tuần mưa bão, và kế đó là những ngày trời đẹp thật đẹp để mình có thể nằm dài giữa rừng thông mà đọc sách, mấy hôm trời mưa lất phất không đủ để ướt người nhưng vẫn đủ để mấy kẻ mộng mơ như mình ngồi thơ thẩn trên ghế gỗ chỉ nghe nhạc và thả hồn mình vào mưa. Ngày mình về, Đà Lạt ảnh hưởng áp thấp của bão, vẫn mưa sáng đêm nhưng cũng “dính” lại xíu nắng 15 phút để mình ra bến xe khỏi ướt người. Đà Lạt dễ thương quá đi ạ ♡

Hoa cúc dại chụp bên Thích Home

Mình đi nhé, mình hứa sẽ quay về thật sớm thôi. Về với Anh, và ở Đà Lạt thật lâu.

Leave a comment