Trống rỗng

Chiều Đà Lạt. Ảnh Khoa chụp

Mình hay rơi vào trạng thái trống rỗng, nhất là khi ở một mình lâu quá hoặc ở nơi đông người quá lâu. Cảm giác đột nhiên chẳng thể suy nghĩ được nhiều, cứ thế rơi xuống khoảng không vô định rơi mãi rơi mãi.

Chiều nay cũng là một ngày như vậy, mấy bạn trong nhà đi hết, mình chiên bánh một mình trong bếp, và đột nhiên cảm giác trống rỗng và cô đơn giữa Đà Lạt xuất hiện :). Mình nhớ Anh và ghét cảm giác đó kinh khủng. Cảm giác mình không thể sống một mình khi về già được. Cô đơn lắm, buồn lắm không chịu nổi.

Cảm giác mình ở một không gian rộng, nhạc vẫn mở, bản thân thì đang rơi, chiên bánh lại chẳng ai dùng. Buồn lắm. Chẳng nói chuyện được với ai và chẳng ai cần mình cả. Chị hỏi mình: “em có thích ở Đà Lạt không?”

Có chứ. Mình yêu Đà Lạt cực kì, chưa kể nơi này có người mình rất thương ở nữa. Nhưng lại chưa đến lúc mình chọn nơi này dừng chân được.

Chán thật. Nghĩ đến việc xa Đà Lạt lâu ơi là lâu, tự khắc lòng chẳng vui được xíu nào.

Leave a comment